Vì một lần bất kính với Phật mà một vị phu nhân phải chịu đựng suốt 9 vạn năm mới có thể trả xong tội nghiệp của mình. Thế mới biết không tôn kính Thần Phật sẽ tạo thành tội nghiệp to lớn đến nhường nào.
Một ngày, tôn giả Mục Kiền Liên nhìn thấy một ngạ quỷ vô cùng đáng thương. Thân thể ngạ quỷ giống như cây cột bị cháy rụi, bụng to như cái trống, trong khi cổ lại nhỏ như cây kim, miệng không ngừng phun ra lửa tự đốt cháy mặt mũi của mình. Bất cứ vật gì đưa lên miệng ngạ quỷ đều lập tức biến thành sắt nung chảy, khiến nó phải chịu cảnh đói khát cùng cực, gào khóc không ngừng, tuyệt vọng chạy khắp nơi tìm kiếm thức ăn.
Không nỡ chứng kiến cảnh đau lòng như vậy, tôn giả Mục Kiền Liên bèn cúi xin Đức Phật Thích Ca từ bi chỉ rõ nguồn cơn: “Thưa Đức Phật, xin hãy cho con biết nhân duyên đời trước của quỷ đói như thế nào?”.
Không nỡ chứng kiến cảnh đau lòng như vậy, tôn giả Mục Kiền Liên bèn cúi xin Đức Phật Thích Ca từ bi chỉ rõ nguồn cơn.
Trước đây rất lâu, tại thành Xá Vệ có một phú ông giàu có, nhờ buôn bán nước mía mà gia nghiệp vô cùng phát đạt. Một ngày, có một trưởng lão đến nhà phú ông khất thực. Phú ông không biết trưởng lão ấy chính là Bích Chi Phật, nhưng trước sau vẫn luôn tỏ ra cung kính và cho người chuẩn bị nước mía mời vị trưởng lão này.
Tuy nhiên khi đồ cúng dường còn chưa kịp dâng lên thì phú ông lại có việc phải ra ngoài. Trước lúc đi, ông căn dặn vợ phải thay mình tiếp đãi trưởng lão thật chu đáo. Vợ ông cũng vui vẻ nhận lời. Tuy nhiên khi chồng bà vừa đi khỏi, bà ta liền đổi ý: “Nước mía này có được cũng chẳng dễ dàng gì, trước nay nhà ta cũng chưa từng bố thí cho ai thứ gì. Nếu nay cúng dường cho ông ta, sau này chẳng phải sẽ có rất nhiều kẻ khác tới hay sao?”. Nghĩ vậy, bà ta liền đổ nước bẩn vào chiếc bát của vị trưởng lão sau đó mới rót thêm chút nước mía ép lên trên. Nhưng vị trưởng lão sớm đã nhìn rõ ra tâm cơ của bà ta.
Sau đó không lâu, bà vợ tham lam của vị phú ông này mắc bệnh qua đời. Vì sinh thời thất lễ với Phật nên bà phải chuyển sinh thành ngạ quỷ, thường phải chịu cảnh đói khát ngày đêm, rồi lại bị lửa thiêu đốt khiến thân thể không lúc nào yên.
Vì quả báo quá nặng nề, nên bà ta phải chịu đựng suốt 9 vạn năm mới có thể trả xong tội nghiệp của mình. Thế mới biết, bất kính với Thần Phật sẽ tạo thành tội nghiệp to lớn đến nhường nào. Lời đã nói ra sẽ không vì gió mà bay đi, việc ác đã làm cũng sẽ không vì tay phủi bụi mà coi là “xong chuyện”. Chúng ta với cặp mắt phàm này không thể nhận ra ai là Thần ai là nhân, vậy nên hãy lấy thiện đãi người, dùng hòa ái và chân thành mà đối đãi, thì mới là cách sống của một người khôn ngoan.
Minh Vũ.