Nạn nhân chuyển sinh giúp cảnh sát phá án và bí mật đằng sau những vết bớt

Câu chuyện chúng tôi sắp kể dưới đây còn kỳ lạ hơn. Vết sẹo ở hai bên thái dương của nhân vật chính được gọi là “vết bớt sinh đôi”, ghi lại quá trình cậu bé bị giết ở kiếp trước, cậu bé đã hợp tác với cảnh sát để bắt kẻ sát nhân...

Những người yêu thích lịch sử có lẽ còn nhớ vị vua kiệt xuất Thành Cát Tư Hãn, người đã thành lập “Đại Mông Cổ” của đế chế thảo nguyên. Tương truyền khi ông sinh ra đã “tay cầm ngưng huyết như xích thạch”, ‘ngưng huyết’ được đề cập ở đây chính là vết bớt. Tương truyền, vết bớt trên tay Thành Cát Tư Hãn là biểu tượng của chiến thần… 

Trong số những người hiện đại, người nổi tiếng nhất với vết bớt rõ ràng có lẽ là Gorbachev, tổng bí thư cuối cùng của Liên Xô, trên đầu ông ta có một vết bớt, trông rất giống bản đồ của Liên bang Xô Viết.

Có thể nói rằng những vết bớt trên cơ thể họ báo trước rằng Quân đội Mông Cổ của Thành Cát Tư Hãn sẽ bất khả chiến bại và chinh phục Á-Âu; trong khi Gorbachev là một nhân vật có sứ mệnh làm tan rã Liên Xô?

Vết bớt là một dấu ấn đặc biệt mà một người khi vừa sinh ra đã có. Theo truyền thống dân gian Trung Quốc, vết bớt là dấu ấn của Thần linh, và người có vết bớt có thể được đầu thai làm người một lần nữa sau khi chết. Ở phương Tây, người nghiên cứu về vết bớt nhiều nhất là chuyên gia nghiên cứu luân hồi – Tiến sĩ Ian Stevenson. Trong cuốn sách “Reincarnation and Biology: A Contribution to the Etiology of Birthmarks and Birth Defects” (Đầu thai và Sinh học: Sự đóng góp cho căn nguyên của các vết bớt và khuyết tật bẩm sinh), ông đã mô tả: “Các vết bớt, dị tật bẩm sinh và các dị tật thể chất khác đều có thể xem là một bức chân dung về kiếp trước. Nếu kiếp trước người đó bị dao đâm, bị đạn bắn chết, bị thiêu chết thì vết thương và bộ phận bị thương thường để lại dấu vết rõ ràng về đời sau, tức là khi sinh ra sẽ có một vết bớt”.

* Thổ Nhĩ Kỳ: Abit chuyển sinh với vết bớt trên trán

Sự việc mà Tiến sĩ Ian Stevenson vừa nói ở trên có thực sự tồn tại không? Trước tiên, hãy đến Thổ Nhĩ Kỳ và xem xét một sự kiện từng gây chấn động vào những năm 1960.

Vào tháng 1 năm 1956, tại Adana, Thổ Nhĩ Kỳ, một chủ vườn cây ăn quả tên là Abit Suzulmus đã bị một số người làm vườn tấn công trong chuồng ngựa, hung thủ Lausanne đã đánh mạnh vào đầu của ông, Abit hét lên và chết ngay tại chỗ. Vợ ông là Sehide và hai con trai nghe thấy tiếng hét của Abit liền lao về phía chuồng ngựa, nhưng họ cũng bị hung thủ giết chết. Một tuần sau, hung thủ bị bắt.

Vài tháng sau, một bé trai được sinh ra tại nhà của Mehmet Altinkilic, cách nhà của Abit một dặm, được đặt tên là Ismail, cậu bé có một vết bớt lớn màu đen trên đầu, giống như một vết sẹo đen.

Khi Ismail lên một tuổi rưỡi, có một hôm đột nhiên cậu bé nói ra những lời kỳ lạ, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên khác thường. Khi đó, cậu và cha mình đang ngủ chung trên một chiếc giường, đột nhiên cậu nói: “Con không muốn tiếp tục sống trong gia đình này nữa, con muốn quay về đoàn tụ với các con của mình”.

Người cha đang nằm bên cạnh đã rất sốc khi nghe điều đó và trả lời: “Ismail! Đây là nhà của con mà!” Ismail không quan tâm những gì cha mình nói, mà liên tục thốt lên những lời khiến người khác phải kinh ngạc: “Con chính là Abit Suzulmus đã bị giết hại. Lúc 50 tuổi bị người khác đánh vào đầu thiệt mạng”.

Mehmet đầy nghi ngờ, ông kể với vợ những gì mà Ismail đã nói. Nabiha nghe xong, liền liên tưởng đến vết bớt trên đầu của Ismail, bà cho rằng: “Nếu nói như vậy, vết bớt màu đen trên da đầu của Ismail chính là vết thương rồi”.

Những ký ức về kiếp trước cứ thế tuôn ra không ngừng cùng với những cảm xúc sâu lắng “nhớ thương các con”. Khi Ismail nhìn thấy món thịt nướng của cha mình, cậu đã cầu xin để lại một miếng thịt cho các con của mình trong kiếp trước. Khi được cha mẹ cho những viên kẹo mà cậu chưa từng ăn bao giờ, cậu đều để dành, muốn đem tặng cho các con ở kiếp trước của mình.

Hơn nữa, Ismail đã cầu xin cha mẹ cho cậu về “nhà cũ” đoàn tụ với các con nhưng bố mẹ cậu luôn không đồng ý. Tuy nhiên, kể từ đó, khi cha mẹ gọi cậu là “Ismail”, cậu không trả lời, và chỉ trả lời khi cha mẹ cố gắng gọi cậu là “Abit”.

Ban đầu, cha mẹ của Ismail không muốn mọi người biết về những lời nói và việc làm kỳ lạ của cậu, họ lo lắng rằng mọi thứ sẽ lan rộng, gây sự chú ý của mọi người từ mọi tầng lớp, ảnh hưởng đến công việc kinh doanh nhỏ của gia đình. Nhưng sau đó, hai điều kỳ lạ đã xảy ra khiến câu chuyện của Ismail lan nhanh như lửa và trở thành chủ đề nóng của dư luận. Đó là chuyện gì vậy?

Cậu bé Ismail hai tuổi thường giấu cha mẹ uống Raki, một loại rượu khai vị có vị hoa hồi của Thổ Nhĩ Kỳ, đây cũng là loại rượu Abit rất thích uống khi còn sống. Một lần, Ismail lén lút uống rượu nhưng bị chú của mình bắt được và dạy cho cậu một bài học ngay tại chỗ. Lúc này, Ismail đã nói rằng: “Bớt xen vào chuyện người khác đi, nhóc! Mày mắng tao vì uống rượu à? Mày uống rượu khi đang làm việc trong vườn của tao. Tao phát hiện ra nhưng đã im lặng. Giờ mày thật vô ơn!”.

Cái gì, đứa trẻ miệng còn hơi sữa đang lén lút uống rượu trước mặt mình, lại còn dám trả lời như không có chuyện gì. Quan trọng hơn, làm sao nó biết được chuyện kia của mình? Chú của Ismail đứng chết lặng!

Một lần khác, khi Ismail lần đầu tiên nhìn thấy một người bán kem, cậu bé bước đến và chào: “Này! Người bán kem, anh có biết tôi là ai không?” Cậu nói giọng điệu của người lớn.

Người bán kem nhìn cậu và nói: “À! Tôi không nhận ra, nhóc”. Ismail nói: “Tôi là Abit! Trước đây anh bán dưa hấu và rau mà? Anh chuyển nghề kinh doanh từ khi nào vậy?” Tiếp đó cậu bé lại nói một chuyện riêng tư khác của người bán kem. Bằng cách này, tin tức về “sự tái sinh của Abit” đã lan rộng. Cha mẹ của Ismail cũng từ bỏ ý định giữ bí mật, cộng với việc Ismail liên tục cầu xin, họ quyết định đưa cậu đến nhà của Abit lần đầu tiên khi Ismail 3 tuổi.

Vào thời điểm đó, những người đi cùng cậu đã cố tình chỉ ra đường sai nhưng Ismail phớt lờ và bước vào nhà của Abit như đã vô cùng quen thuộc. Ismail dễ dàng nhận ra tất cả các thành viên trong gia đình Abit. Trong vườn cây ăn quả của Abit, Ismail cũng nói ra tên của những người làm vườn và quê quán của họ, mà không mắc bất kỳ sai sót nào. Những người biết chuyện đều kinh ngạc: “Ismail đúng là đầu thai của Abit!”

Ismail cũng dẫn đầu đám đông đến khu mộ, và đi thẳng đến trước một ngôi mộ không được đánh dấu, cậu dừng lại, chỉ vào ngôi mộ và nói: “Đây là điểm đến cuối cùng kiếp trước của tôi”. Bạn biết đấy, khi Abit được chôn cất, anh ấy đã chết, ký ức về ngôi mộ đến từ đâu? Ngoài ra, quá trình giết người được Ismail mô tả hoàn toàn khớp với cuộc điều tra của cảnh sát, và chỉ có thể nói rằng linh hồn của Abit đã nhìn thấy toàn bộ quá trình. Mọi người còn cho rằng vết bớt to như sẹo đen trên đầu Ismail có thể nói là dấu vết của vết thương trên đầu Abit trước khi chết.

Năm 1962, khi Ismail 6 tuổi, một giáo sư tại Đại học Rajasthan ở Ấn Độ và bác sĩ tâm lý học H.N.Banerjee đã có chuyến thăm đặc biệt tới Ismail. Sau khi điều tra thực địa, sự thật về sự chuyển sinh của Abit đã được xác nhận.

* Ký ức về tiền kiếp của người đàn ông Ấn Độ giúp cảnh sát phá án

Câu chuyện chúng tôi sắp kể còn kỳ lạ hơn. Vết sẹo ở hai bên thái dương của nhân vật chính được gọi là “vết bớt sinh đôi”, ghi lại quá trình cậu bé bị giết ở kiếp trước, cậu bé đã hợp tác với cảnh sát để bắt kẻ sát nhân.

Năm 1990, chương trình tin tức truyền hình BBC của Anh “Forty Minutes” (Phút thứ bốn mươi) cũng đã đặc biệt theo dõi trường hợp này; ngoài ra, tờ “Reincarnation International Vol 1, No. 2” của London cũng đưa tin về trường hợp kỳ lạ của cậu bé có “vết bớt sinh đôi” đã giúp cảnh sát bắt kẻ sát nhân.

Chuyện xảy ra vào đầu năm 1983. Có một cửa hàng điện tử tên là “Suresh Radios” ở thành phố Agra, miền bắc Ấn Độ. Chủ cửa hàng là Suresh Verma đã bị bắn chết bởi một kẻ sát nhân phục kích trước cửa nhà của mình khi anh lái xe về nhà từ nơi làm việc, viên đạn bắn xuyên qua thái dương của anh từ phải sang trái. Vợ của Suresh là Uma, kể lại rằng khi đang chuẩn bị đồ ăn ở nhà, cô ấy đột nhiên nghe thấy một tiếng động. Tưởng chồng về nên cô bước ra ngoài, thấy phía sau xe của chồng đang bốc cháy nhưng không thấy người ra khỏi xe, cô mở cửa xe và cơ thể của Suresh đổ lên người cô, khi này anh đã tắt thở. Không ai nhìn thấy kẻ sát nhân, dẫn đến vụ án sau nhiều năm vẫn chưa được giải quyết.

Năm 1990, các nhân chứng quan trọng đã xuất hiện…

Tọa lạc tại ngôi làng nhỏ Baad, cách thành phố Agra, nơi Suresh sinh sống 13 km, một cậu bé tên là Titu Singh, sinh vào tháng 12 năm 1983, khi mới 7 tuổi cậu tự xưng mình là chủ nhân của Suresh Radios.

Trên chương trình BBC, cha của Titu nói rằng cậu con trai út Titu bắt đầu nói về “một ngôi nhà khác” của mình khi mới hai tuổi rưỡi, nói rằng tên của cậu là Suresh Verma, vợ là Uma, và có hai con là Roru và Soru, cả cha mẹ cũng ở đó. Cậu có một cửa hàng ở Agra bán đài, ti vi và băng video. Cậu nói rằng cậu bị bắn một ngày khi đi làm về, sau đó cậu được hỏa táng và tro được ném xuống sông. Ban đầu, bố mẹ Titu không coi những điều này là sự thật, nhưng lời nói và việc làm của Titu khiến họ bối rối. Cha cậu nói: “Titu là một đứa trẻ bình thường, nhưng đôi khi những gì nó nói và làm giống như những việc làm của người lớn”.

Có một vết bớt trên hai thái dương bên trái và bên phải của Titu – “vết bớt hình tròn hơi lõm” ở bên phải trùng với vị trí vết thương nơi Suresh bị bắn và kích thước cũng giống nhau, và vết bớt trên thái dương trái hoàn toàn phù hợp với vết thương do đạn xuyên qua.

Titu đã nói với cha mẹ mình từ khi mới hai tuổi rưỡi rằng cậu nhớ nhà và muốn đến thăm Agra. Có lần, cậu còn buộc một số quần áo thành một bọc, đe dọa rằng nếu không đưa cậu về nhà ở Agra, cậu sẽ bỏ nhà đi và tự tìm. Anh trai của Titu đến Agra theo lời kể của cậu, và đã tìm thấy một cửa hàng có tên là Suresh Radios. Chủ của cửa hàng đó là Uma, một góa phụ, và nghe nói rằng chồng của cô đã bị bắn chết cách đây vài năm. Anh trai của Titu bước vào cửa hàng và nói với Uma rằng em trai anh ta tự nhận là chồng đã chết của cô.

Sau đó hai gia đình gặp nhau, trong cuộc trò chuyện, Titu kể về chi tiết trong một lần gia đình Suresh đi chợ ở thành phố lân cận chơi, lúc đó Suresh đã mua kẹo cho Uma và chỉ có mình Uma biết chuyện này. Sau đó, Titu đã vượt qua một bài kiểm tra khác, khi hai cậu con trai 10 tuổi của Suresh đang chơi với một nhóm trẻ hàng xóm, Titu đã nhận ra hai đứa trẻ ngay lập tức mà không gặp khó khăn gì. Hơn nữa, khi bước vào cửa hàng Suresh Radio, Titu đã có thể chỉ ra chính xác những thay đổi trong đồ đạc của cửa hàng kể từ sau cái chết của Suresh.

Những cảm xúc và ký ức của Titu mang theo hình ảnh gia đình của cậu trong kiếp trước, và “vết bớt sinh đôi” mà cậu mang trên người cũng chứng thực mối liên hệ giữa quá khứ và hiện tại của cậu. Titu đã mô tả chính xác việc Suresh bị bắn chết như thế nào, phù hợp với những gì Uma nhìn thấy sau đó và sự điều tra của cảnh sát.

Kẻ sát nhân giết Suresh không bao giờ tưởng tượng được rằng một trường hợp đã “chết không có chứng cứ” lại có thể “cải tử hồi sinh”. Cảnh sát đã khởi động lại cuộc điều tra và cuối cùng đưa kẻ sát nhân ra trước công lý. Các nhà chức trách liên quan tin chắc rằng: “Titu là người chuyển sinh của nạn nhân vụ giết người”.

Giáo sư NK Chadha từ Đại học Delhi, Ấn Độ, người đã làm việc với Giáo sư Stevenson về hiện tượng luân hồi, cho biết: “Do sự can thiệp của cảnh sát, đây là một trong những trường hợp luân hồi được ghi lại tốt nhất mà tôi từng thấy”.

Người Á Đông xưa nay luôn cho rằng thiện ác hữu báo, có câu cổ ngữ rằng: “Chuyện kín thế gian, Trời nghe tựa sấm; Lòng tà ngõ tối, Thần thấy như gương”. Nhiều người cho rằng, trường hợp của Titu có thể đã được Thần linh điểm hóa nhằm cảnh tỉnh mọi người đừng tạo nghiệp chướng và làm nhiều điều thiện. Hãy tránh xa điều ác.

An Liên biên dịch.

Tin bài liên quan