Người tốt và người xấu gần như không có sự khác biệt về vẻ bề ngoài, nhưng khi người ta chết đi, linh hồn rời khỏi xác thịt, lúc đó sẽ không còn khả năng che giấu ý thức của chính mình nữa, thiện ác tốt xấu sẽ hiển lộ rõ ràng.
Sau khi con người rời khỏi xác thịt, rời khỏi thế giới vật chất thì sẽ là trạng thái gì? Nhà khoa học nổi tiếng Emanuel Swedenborg nói rằng sau khi một người qua đời, linh hồn rời khỏi xác thịt, trước khi lên đến thiên đường hay xuống địa ngục, anh ta phải trải qua ba trạng thái, cũng tức là ba giai đoạn.
Trạng thái thứ nhất là trạng thái khi mà con người vừa rời khỏi thân xác, trạng thái này gần giống như lúc người đó còn sống. Bộ phim Mỹ “Ghosts” có mô tả vô cùng rõ ràng về trạng thái này, đó chính là nhân vật nam chính trước lúc bị một người bạn âm mưu hại chết, không biết rằng mình đã chết, đã rời khỏi thể xác, cho nên anh ta đã vô cùng bối rối khi mình có thể đi xuyên qua cơ thể người khác trong tàu điện ngầm.
Trạng thái thứ hai là lúc biết rõ mình đã rời khỏi trần gian. Ở giai đoạn này người chết hoàn toàn khác với lúc sống, lúc còn sống người ta có thể ngụy trang giả vờ, lời nói không giống với suy nghĩ, nhưng khi không còn xác thịt nữa, thì sẽ không còn ngụy trang được nữa, chủ nguyên thần hay chủ ý thức (thường được gọi là linh hồn) như thế nào thì sẽ như thế đấy.
Trạng thái thứ ba được gọi là “trạng thái chuẩn bị”, nó mang ý nghĩa gì? Đây chính là giai đoạn chờ đợi cuối cùng trước khi lên thiên đường hay xuống địa ngục.
Swedenborg nói: “Một số người không trải qua ba trạng thái này sau khi chết, mà được đưa trực tiếp lên thiên đường hoặc xuống địa ngục. Những người được trực tiếp lên thiên đường là những người đã hoàn tất sự tái sinh của họ trên trần thế và đã sẵn sàng đi lên thiên đường. Họ chỉ cần rời bỏ xác thịt nhơ nhớp này, là được Thiên sứ đưa lên thiên đường. Tôi đã từng thấy một số người được nhận vào thiên đường chỉ trong một giờ sau khi họ chết.
Ngược lại, một số người bề ngoài như có đạo đức, nhưng thực tế lại nham hiểm độc ác, dùng thủ đoạn lừa dối người khác thì sẽ trực tiếp bị đưa vào địa ngục. Tôi từng thấy một người như thế, bị ném vào địa ngục ngay sau khi chết, trong đó có một người vô cùng giả dối bị đưa vào địa ngục ở tư thế lộn ngược. Đối với những người khác thì mỗi người một kiểu”.
Người tốt được lên thiên đàng.
Ông cũng đề cập rằng có một số người ngay sau khi chết là được đưa đến một hang động, chủ nguyên thần vừa thoát khỏi thân xác liền bị tách ra. “Họ bị tách ra một lúc rồi lại được đưa trở vào. Họ là những người ngoài mặt thân thiện tốt bụng, nhưng trong lòng có ác ý”.
Những người cực kỳ tốt và cực kỳ xấu nêu trên đây chỉ chiếm số ít. Hầu hết mọi người sau khi thoát khỏi thân xác rồi bị phán xét, sẽ chuẩn bị lên thiên đường hay xuống địa ngục theo sự sắp xếp của Thiên thượng.
Swedenborg nói: “Con người từ khi còn nhỏ đã được dạy bảo rằng phải thể hiện là một người thân thiện, nhân từ, trung thực, còn toan tính và suy nghĩ thật sự trong lòng phải biết giấu kín. Do đó, con người hình thành một lối sống quen thuộc là bất kể cảm xúc bên trong như thế nào, thì bên ngoài phải luôn cư xử hợp đạo đức và xã hội. Vì thói quen này, hầu như con người không thể hiểu được bản chất bên trong của mình, và cũng không bao giờ tự kiểm điểm bản thân”.
Ông nói rằng trạng thái đầu tiên sau khi một người rời khỏi thân xác cũng tương tự như trạng thái khi mà họ còn sống vậy. “Cho nên, họ vẫn có cùng khuôn mặt, tiếng nói, tính tình và vẫn sống phù hợp với đạo đức xã hội. Vì vậy, anh ta tưởng rằng mình vẫn còn sống trên trần thế, trừ khi anh ta để ý thấy được một vài điều gì đó bất thường, hoặc nhớ ra việc Thiên sứ từng nói sự thật rằng anh ta đã trở thành linh hồn”.
Swedenborg nói rằng, cái chết chỉ là một sự chuyển tiếp. Cũng có nghĩa là khi linh hồn rời khỏi xác thịt thì không thực sự là chết, mà chỉ là chuyển từ hình thái sống này sang hình thái sống khác. Khi con người có thân xác, khi chúng ta nghĩ về bất cứ ai, các chi tiết về giọng nói, nụ cười và hình dạng của họ đều sẽ xuất hiện trong đầu. Nhưng khi một người rời khỏi thân xác, những suy nghĩ đều sẽ xuất hiện trước mặt, chứ không chỉ là trong tâm trí.
Swedenborg nói: “Bởi vì trong thế giới tâm linh, ý niệm của con người được kết nối với nhau, không gian của thế giới tâm linh khác với không gian của trần thế. Vì vậy, ngay sau khi bạn bước vào thế giới tâm linh, bạn bè người thân sẽ ngay lập tức nhận ra bạn, cùng bạn nói chuyện và tiếp tục duy trì mối quan hệ như lúc còn sống. Tôi đã thấy rất nhiều cảnh tượng bạn bè vui vẻ đoàn tụ với nhau”.
Ông cũng cho biết: “Cảnh tượng các cặp vợ chồng (đã chết) được đoàn tụ vui vẻ với nhau cũng thường xuyên xảy ra. Họ tiếp tục sống chung với nhau, và khoảng thời gian dài hay ngắn là phụ thuộc vào mức độ hạnh phúc của họ lúc còn sống. Cuối cùng, trừ khi họ đến với nhau từ tình yêu thực sự, nếu không thì hai người chắc chắn sẽ phải chia cách sau một khoảng thời gian”.
Swedenborg nói: “Các cặp vợ chồng bất đồng quan điểm và chán ghét nhau sẽ công khai thể hiện sự thù địch, thậm chí là chì chiết lẫn nhau. Tuy nhiên, trước khi rơi vào trạng thái thứ hai, họ thường sẽ không bị tách rời”.
Khi Swedenborg nói về thiên đường và địa ngục, ông nhiều lần đề cập đến các nhà thờ và các tín đồ Kitô giáo, ở đây ông lại nói một lần nữa: “Bởi vì lúc ban đầu khi con người bước vào thế giới tâm linh sẽ tiếp tục phương cách sống như hồi còn trên trần gian của mình, ngoài ra họ còn không biết gì về cuộc sống của mình sau khi chết, thiên đường, địa ngục (ngoại trừ sự hiểu biết về kinh thánh và giáo lý thông qua văn tự), vì vậy sau khi họ bình tĩnh nhận ra sự kỳ lạ về chuyện mình vẫn còn thân xác, tri giác, các chuyện tương tự xung quanh, thì muốn tìm hiểu nhiều hơn về việc thiên đường địa ngục ở đâu, làm sao để phân biệt.
Bạn bè của họ sẽ mô tả cho họ biết về trạng thái cuộc sống vĩnh cửu và đưa họ đi du ngoạn khắp nơi, tương tác với nhiều người khác nhau. Họ đi đến các thành phố, khu vườn khác nhau và các cảnh quan thường rất đẹp, bởi vì những nơi đó hấp dẫn nhất đối với họ. Họ thường nghĩ về quan điểm của mình về cuộc sống sau khi chết, thiên đường, địa ngục lúc mình còn thân xác, không tránh khỏi vì sự vô tri của bản thân và giáo hội mà cảm thấy phẫn nộ.
Hầu hết mọi người đều muốn biết họ có thể lên thiên đường hay không. Nhiều người nghĩ rằng họ có thể, vì khi còn sống họ đã có một cuộc sống đạo đức văn minh. Họ lại không nghĩ rằng, bề ngoài của kẻ xấu xa và người tốt không có sự khác biệt, họ cũng từng sống một cuộc sống đạo đức văn minh, cũng làm điều tốt, tham dự các buổi tiệc và lắng nghe lời cầu nguyện. Họ đã không nhận ra rằng hành vi và sự thành kính bề ngoài thật sự không có tác dụng, duy chỉ có bản chất vốn có của hành vi bên ngoài mới có hiệu quả. Trong số ngàn vạn người, thì hiếm lắm mới có một người hiểu bản chất bên trong là gì, biết rằng đó mới là nền tảng của thiên đường và giáo hội”.
Swedenborg còn nói: “Cuối cùng, sẽ có linh hồn lương thiện đến kiểm tra để xác định bản tính của họ. Điều này được thực hiện qua nhiều phương tiện khác nhau, bởi vì trong trạng thái đầu tiên, kẻ ác có thể giảng đạo lý và hành thiện như một người tốt. Như đã giải thích trước đó, họ cũng đã sống một cuộc sống đạo đức bởi vì họ sống theo luật pháp, đời sống đạo đức cho phép họ đạt được danh tiếng về sự trung thực và công bằng, đạt được lòng tin của mọi người, và do đó đạt được địa vị và giàu có.
Tuy nhiên, linh hồn thiện hay ác lại rất dễ phân biệt. Bởi vì linh hồn tà ác đặc biệt chú ý đến những điều bên ngoài, và thờ ơ với chân lý và sự lương thiện của giáo hội và thiên đường. Trong những vấn đề này, họ nghe chứ không lắng nghe, không chú tâm và cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Ngoài ra, bản tính của một người cũng có thể được phân biệt từ những nơi mà anh ta thường xuyên đi tới. Khi anh ta ở một mình, anh ta sẽ đi về hướng nào. Cho nên, từ con đường được chọn, sẽ có thể đánh giá được anh ta bị loại tình yêu nào chi phối”.
Những người rời khỏi trần thế để bước vào thế giới tâm linh được sắp xếp để đến thiên đường hay xuống địa ngục, nhưng điều này chỉ quyết định bởi mặt phía trong mà thôi. Khi con người vẫn còn mặt bề ngoài, thì bên trong chưa thể hiện ra rõ ràng. Bởi vì bề ngoài giống như chiếc áo khoác, đặc biệt là đối với những người có tội ác nặng nề. Tuy nhiên, khi một người đi vào trạng thái thứ hai, mặt phía trong sẽ bị lộ ra bởi vì nó đã được mở ra. Tương ứng với điều đó, thì mặt bề ngoài (tầng lớp có thể ngụy trang được) sẽ quy về im lặng, và không có tác dụng.
Thời gian duy trì trạng thái đầu tiên của mỗi người là khác nhau, có thể là vài ngày đến vài tháng hoặc 1 năm, nhưng thường sẽ không quá một năm. Khoảng thời gian dài hay ngắn tùy thuộc vào mức độ thống nhất trong ngoài của từng người.
Hầu hết người ta đều có “mặt phía trong” của mình.
Tất cả những điều Swedenborg đã nói và viết là những gì ông đã chính mắt nhìn thấy, ngay cả những người tự xưng là những nhà chủ nghĩa duy vật cũng không thể nào bác bỏ. Swedenborg nói rằng sau khi rời khỏi xác thịt, “bên ngoài và bên trong phải có sự hài hòa làm một, tương trợ lẫn nhau. Trong thế giới tâm linh, không ai có thể suy nghĩ và mong muốn một đằng, nhưng lại nói hay hành động một kiểu. Mỗi người đều phải thể hiện tình cảm thực sự, bắt buộc trong ngoài phải nhất quán”.
Cũng chính vì lý do này, trạng thái mà bên ngoài linh hồn có thể được ngụy trang trước tiên phải biến mất và trở về trật tự. “Trật tự” ở đây là gì? Đó chính là trong ngoài như một, bên ngoài và bên trong đạt được một mức độ nhất quán.
Swedenborg nói: “Những người giỏi quan sát cuộc sống và chú ý đến cách cư xử và hành vi của mọi người, sẽ không khó để thấy rằng người khác có mặt ngoài và mặt trong, hoặc hai tầng ý nghĩ và ý định. Trong đời sống xã hội, nhận thức của chúng ta về một người phụ thuộc vào danh tiếng của anh ta và dựa trên những gì người khác đánh giá về anh ta. Nhưng khi chúng ta nói chuyện với họ, chúng ta không thể làm theo những suy nghĩ thực sự trong tâm mình. Ngay cả khi đó là người xấu, chúng ta cũng sẽ đối xử một cách lịch sự. Hai tầng tư tưởng, hai tầng ý định, rõ ràng là vì vậy.
Điều này đặc biệt đúng với tình cảm giả dối và nịnh hót, lời nói cử chỉ và thái độ suy nghĩ trong lòng của họ hoàn toàn mâu thuẫn với nhau. Những người giả bộ nói về Thần thánh, thiên đàng, sự cứu rỗi của linh hồn, chân lý của giáo hội, phúc lợi của quốc gia, lợi ích của quần chúng dường như tràn đầy đức tin và tình yêu. Thực tế thì trong tâm của họ không có đức tin, không có tình yêu, và rất ích kỷ”.
Điều này cho thấy mọi người thật sự có hai tầng lớp tư tưởng bên trong và bên ngoài. Họ dùng tư tưởng bên ngoài để giao lưu với người khác, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác. Hơn nữa, hai quá trình tư tưởng này là riêng biệt để tránh cho những suy nghĩ thực sự bên trong bị phơi bày.
Trên thực tế, không ai có thể “sống lâu muôn tuổi”, vậy thì, hết thảy ý đồ của những người đang còn sống trên trần thế đều rất quan trọng, đây là sự phán xét của Thần dành cho một sinh mệnh rằng sau khi rời khỏi thân xác sẽ được lên thiên đường hay xuống địa ngục.
Tuệ Tâm.