Cổ ngữ có câu: “Phúc giả, bách thuận chi danh dã”. “Phúc” ở đây có thể hiểu là đại biểu cho mọi sự thuận lợi, trăm điều may mắn, nghìn điều tốt lành, vạn sự như ý. Người có phúc thì có tất cả, cát tường như ý, vận khí đủ đầy. Vậy cũng có nghĩa là người có phúc tướng hay phúc khí cũng là người luôn luôn vui vẻ, an lạc.
Làm người phúc khí ắt được phúc nhân, ai là người không muốn, nhất là đối với những ai đang chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa tuổi trung niên của đời mình. Vậy làm người phải sống ra sao mới tạo được cho mình đức căn, phúc tướng?
Khi bị người khác ức hiếp hay bôi nhọ vẫn có thể giữ được sắc mặt điềm nhiên không đổi.
Kỳ thực, làm được điều này không hề đơn giản. Là con người thì chúng ta ai cũng mong muốn được người khác tôn kính, nhất là ở những chỗ đông người ngoài xã hội thì điều này lại càng quan trọng hơn nữa. Vậy nên khi bị người khác khinh nhờn, không phải là chúng ta không nhận thức được, mà ngược lại, chúng ta có thể nhìn xuyên, xem thấu được tâm can, thủ đoạn của họ nhưng vẫn nhẫn nhịn, cam tâm, vui vẻ đón nhận. Đây lại chính là người có đại trí huệ.
Và nếu như có thể mặt không biến sắc, lòng không oán hận, đây lại là cảnh giới của một người có hàm dưỡng, có trí huệ chứ không phải kẻ bình thường. Xưa nay, người thành công đều là người đại khí, có thể bao dung độ lượng cho người khác, lòng như biển lớn dung nạp trăm sông ngàn suối.
Giúp đỡ người khác nhưng không ghi nhớ trong lòng, thời thời khắc khắc luôn cảnh tỉnh bản thân.
Tương trợ người khác đó là bản tính lương thiện của mỗi người, là điều giúp mình vui vẻ. Cho người khác niềm vui chính là tặng cho mình nụ cười. Làm thiện mà cầu bồi đáp thì cũng bằng như chưa làm, sẽ mất đi ý nghĩa chân chính của người hành thiện. Giúp người trong lúc khó khăn là bản năng của mỗi người, do vậy không nên vì làm được chút việc tốt mà lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng.
Làm việc tốt mà mong cầu người khác đền ơn đáp nghĩa thì đó không còn là việc thiện, việc tốt nữa, vì lúc này nó đã trở thành một hành vi đầu cơ kiếm lợi mất rồi, bản chất đã thay đổi rồi.
Mỗi người đều có mặt tốt mặt xấu của riêng mình, không ai có thể vẹn toàn. Cổ ngữ có câu: “Nhân vô thập toàn” cũng chính là vậy. Không nên vì người khác có chút sai phạm mà đi khắp nơi nói với mọi người. Như vậy thì không chỉ là đối với người khác không tốt mà bản thân cũng trở thành người không có hàm dưỡng. Làm như vậy cũng tự biến mình thành người xấu.
Một người có hàm dưỡng, khi biết được cái sai của người khác thì nên khéo léo nhắc nhở riêng cho họ. Làm được như vậy thì người gặp lỗi cũng vui vẻ tiếp thu sửa đổi, ắt sẽ cảm kích người nhắc nhở mình như là một ân nhân.
Người có hàm dưỡng thì không nói xấu người khác sau lưng, dù cho đó là chuyện phiếm cũng không bao giờ đem người khác ra trêu đùa. Cho dù chỉ là một lời bông đùa vô ý, thì ít nhiều cũng khiến đối phương tổn thương.
Kỳ thực, làm người mà không đi nói sau lưng người khác cũng là một cảnh giới của tu dưỡng. Nó giúp bản thân chúng ta trở nên đáng kính trong mắt người khác, giúp người khác tin tưởng mình.
Biết được sự xảo trá của người khác cũng không buông lời oán giận, đây chính là người đại trí tuệ, có thể vui, buồn, mặt đều không biến sắc. Dù cho người khác có dụng tâm hãm hại thì cũng tĩnh tâm suy xét chính mình, tìm phương, nghĩ kế mà giải quyết vấn đề êm thoả.
Nhận ân một giọt, báo ân một dòng, đối với ân đức của người khác phải ghi lòng tạc dạ. Có điển tích Hàn Tín khi xưa trong lúc cơ hàn gặp được người cưu mang, cho một bát cơm cứu đói. Sau này khi thành một đại tướng quân, ông vẫn không quên ơn ngày xưa mà trở về quê nhà tặng cho ân nhân năm xưa ngàn lượng vàng.
Làm người mà biết ân của người khác chính là một loại mỹ đức, học cách cảm ơn người khác chính là giúp bản thân mình trưởng thành hơn. Một người có trái tim đầy lòng biết ơn, ắt phải là một người thiện lương, biết sống nhu hòa với mọi người.
Vậy nên, đời người có thể thấu hiểu được 5 yếu tố trên thì sợ gì cuộc đời không có niềm vui, tương lai không có hạnh phúc?
Minh Vũ.