Nghững câu truyện về niềm tin tín ngưỡng
Những chuyện Ngô Tiến Vinh kiểm chứng
Cuối năm 2010, Ngô Tiến Vinh về đầu quân cho Công ty Văn Hóa Bảo Thắng, đến cuối năm 2013 thì nghỉ việc. Tiếng là Công ty nhưng thực chất lúc đó chỉ còn lại Nhà sách Bảo Thắng được co cụm, rút về 7/61 Nguyễn Văn Trỗi (Hà Nội) để chờ ngày giải tán nên toàn công ty chỉ có mấy người, vì thế mà tôi và cháu (Ngô Tiến Vinh) có thời gian gần nhau nhiều.
Là thanh niên mới lớn, cháu không tin vào những chuyện như số mệnh, nhân quả, ... nên mỗi khi tôi nhắc đến những kiêng kỵ trong dân gian, cháu đều cười: - “Chú cứ mê tín rồi nói quá lên, chứ cháu không tin.”. Thế rồi, trong những bữa cơm, khi rượu đã ngà ngà, hứng lên, tôi bói tay cho mọi người, cháu ngạc nhiên vì những lời tôi “phán”. Bạn bè của cháu như: Sáng (Tâm Trong Sáng), Trình (Tien Trinh), Điệp (Phêrô Hoài Nam), Thương... lần đầu gặp vậy mà tôi tả chính xác khu đất nhà đang ở có hình dạng thế nào, địa thế làm sao, thậm chí còn “đọc” được ngôi mộ hợp với người đó là ngôi mộ của ai? Nằm ở địa thế nào (cách sông, đường, quang cảnh khu vực ra sao)? Điều lạ là những “bí ẩn” đó chỉ hiện lên ở gò Kim Tinh (bàn tay) khi tôi đang chuyếnh choáng men rượu, có tâm trạng muốn xem tay cho người đó. Khi đã “phán” xong, tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. Nếu muốn hỏi điều chưa rõ, phải đợi lần sau, khi tôi đã ngà ngà men rượu, muốn xem tay cho người đó vì chính tôi cũng không hiểu được tại sao chỉ khi đã “liêng phiêng” men rượu tôi mới có thể “nhìn” được đất cát, mồ mả hiện lên gò Kim Tinh trên bàn tay người đó thế nào. Những “kiến thức” đó không thể có trong bất cứ cuốn sách nào về thuật xem tướng. (Thuật ngữ dân gian gọi đó là “lộc Thánh”.) Và tâm trạng “hứng” xem cũng không dễ xuất hiện, chẳng hạn như Ngô Tiến Vinh, phụ việc tôi từ cuối năm 2010, ngồi uống rượu cùng tôi nhiều lần, chứng kiến tôi xem cho nhiều người nhưng đến tận cuối năm 2015, tôi mới xem tay cho cháu.
Từ chuyện tôi xem bói tay, cháu bắt đầu để ý những liên quan đến lĩnh vực tâm linh, như cơ duyên của tôi với số 7, những năm chẵn, thế đất nơi ở và những linh cảm của tôi... lặng lẽ kiểm chứng.
Chẳng hạn, tháng 10 năm 2011, chị Ngô Thị Nguyện, con gái bác ruột bên ngoại của tôi, thống nhất bán cho tôi mảnh đất ở quê. Đặt cọc 100 triệu, tôi hẹn đầu năm 2012 sẽ về đo đất và sang tiền. Sau đó, tôi nói với cháu Ngô Tiến Vinh, anh Trần Tiến và chị gái rằng tôi linh cảm không mua được mảnh đất đó. Mọi người nghe nhưng không tin. Đúng ngày 17 tháng Chạp, ngày giỗ ông ngoại tôi, anh Ngô Khắc Thử (em ruột chị Nguyện) cùng chồng chị Nguyện lên nhà tôi ở Nguyễn Văn Trỗi (Hà Nội) nói không bán khu đất đó nữa. Tiếp lần 2, vào tháng 8 năm 2012, khi tôi bắt đầu triển khai xây nhà ở mảnh đất vừa mua (nhà hiện tại ở quê), chị Nguyện lần nữa đặt vấn đề nhượng mảnh đất lần trước. Tôi đặt cọc chị 300 triệu, hẹn 2 tháng sau về đo đất và sang tiền. Cũng như lần trước, tôi nói với mọi người, dù hợp đồng đã ký chặt chẽ đấy nhưng mảnh đất đó cũng không thuộc quyền sở hữu của tôi. Đúng ngày đo đất, chị Nguyện lại thay đổi, mảnh đất đó lần nữa không thuộc quyền sở hữu của tôi. Sau mấy lần mua đất không thành, cháu Vinh bắt đầu tin vào những linh cảm của thế giới tâm linh.
Tiếp đến chuyện xây cổng nhà ở quê.
Cuối năm 2012, nhà ở quê đã hoàn thiện nhưng chưa xây được cổng mới vì đã cận tết, đành để sang năm 2013 làm. Nhiều lần điện về, tôi giục anh Lê Xuân Hanh (anh em con dì con già) triển khai nhưng lần nào anh cũng nói thợ đang bận, để tháng 5 (âm lịch) sẽ triển khai. Tôi nói với anh Hanh (và nhiều người) không thể xây cổng trong tháng 5 âm lịch năm 2013 được vì nếu xây tháng đó, chắc chắn tôi sẽ bị hạn nặng. Mọi người cười tôi là mê tín. Tôi kệ mọi người, vẫn quyết không xây cổng trong tháng 5 âm lịch, nếu tháng 6 âm lịch, anh Hanh không tìm được thợ thì tôi sẽ nhờ anh Thắng (con bác ruột) tìm thợ. Chẳng hiểu sao, đầu tháng 5 âm lịch, khi nghe thằng cháu (dân xây dựng) nói: -“Cổng nhà ông, như thiết kế của ông Hanh, giỏi lắm hết mười, mười hai triệu, bố thằng nào dám nhận với ông Hanh để báo giá với ông là 35 triệu như ông Hanh kê giá. Ông Hanh chưa thuê được thợ là vì lý do đó, ông ạ.”, tôi liền quay sang động viên cháu nhận xây cổng. Y rằng, sáng triển khai xây cổng, thì chiều, lưng đau kinh khủng, tôi không thể đi lại được, đành phó thác mọi việc cho anh Thắng để lên Hà Nội. Cũng may thời gian đó, cháu Ngô Tiến Vinh còn phụ việc nên 3 tháng tôi nằm liệt giường, mọi việc của nhà sách được cháu giải quyết rất ổn.
Thời gian làm ở Công ty Văn Hóa Bảo Thắng, cháu nhiều lần được “mục sở thị” sự bái phục của nhiều người khi nghe nhà thơ Nguyễn Thanh Lâm (Thanh Lâm Nguyễn) luận giải lá số tử vi, nhưng cháu vẫn chưa tin vào sự “tương đối chính xác” của tử vi. Đầu năm 2015, cháu điện cho tôi, vòng vo tam quốc chán mới đặt vấn đề: - “Chú xem năm nay cháu cưới vợ được không? Bố mẹ cháu rất ưng bạn gái cháu nên bắt phải cưới năm nay. Cháu biết chú chỉ nghiên cứu tử vi chứ không có số làm thầy nên chú kiêng xem nhưng chẳng lẽ mỗi việc đó mà cháu lại đến nhà thầy Lâm.”. Tôi hẹn xong việc, về nhà sẽ xem cho cháu. Tối đó, tôi gửi tin nhắn, khoảng trên dưới 20 dòng, vắn tắt vài điều về lá số của cháu. Trong đó, có câu: “Năm nay, Ất Mùi (2015), cháu không có sự kiện của hỷ tín (cưới hỏi). Có nghĩa năm nay cháu không cưới vợ.”.
Đầu năm nay (2017), đưa bạn gái đến chơi, Ngô Tiến Vinh nhờ tôi coi lá số xem năm 2017 hoặc 2018 cháu xuất ngoại được không? Ngó lá số nhưng tôi không nhắn tin trả lời vì tôi tin cháu đã tìm được câu trả lời khi đọc lại những lời tôi luận giải năm 2015.
Thưa quý vị!
Kể những câu chuyện rất thực với những con người rất thực như vậy, không phải để tuyên truyền, rủ rê quý vị tin vào thuyết định mệnh mà chỉ nhắc lại chuyện đã trải qua để thêm lần nữa xác thực niềm tin tín ngưỡng trong tôi: CON NGƯỜI CÓ SỐ MỆNH, LUẬT ĐỜI CÓ VAY CÓ TRẢ!
*.
Hà Nội, 27 tháng 07 năm 2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN