Mọi người đều biết, con người sống nên làm việc thiện, không thể làm ác. Trong sách xưa, trong truyền thuyết hay trong hiện thực cuộc sống, những ví dụ về việc hành thiện đắc phúc báo quả thực là có rất nhiều.
Đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà làm, bởi vì họa hay phúc không ngẫu nhiên mà đến, đều là do con người tự gây ra.
Nhiều đời tích đức, một gia tộc thoát chết trong mưa lũ
Vào những năm Tân Tị thời vua Càn Long, tỉnh Hà Nam xảy ra trận lũ lớn sông Hoàng Hà, nước dâng cao hơn 1 trượng (3,33m). Nhà cửa, phòng ốc của dân chúng thảy đều bị nhấn chìm trong nước.
Tại huyện Trần Lưu có nhà của vị tiên sinh họ Tào cũng không ngoại lệ, cũng bị lũ lụt xâm chiếm. Trải qua 3 ngày 3 đêm, nước lũ cuối cùng cũng rút. Hàng trăm ngàn ngôi nhà đều bị nước lũ cuốn trôi đi, không còn sót lại chút gì. Nhưng điều kỳ lạ chính là chỉ duy nhất ngôi nhà của gia đình họ Tào là không bị sụp đổ, hơn nữa cả gia đình đều bình an vô sự.
Những người sống sót sau cơn lũ thấy vậy đều rất ngạc nhiên, nhao nhao đến nhà hỏi thăm nguyên nhân, người nhà họ Tào nói: “Chúng tôi nào có thấy lũ lụt gì đâu? Mấy ngày qua chỉ thấy quanh nhà sương mù bao phủ, không thấy được mặt trời, hoàn toàn không biết là đang ở trong nước”.
Tân quan huyện thấy sự tình lạ, cảm thấy rất khó lý giải, liền tới nhà họ Tào hỏi thăm: “Nhà họ Tào các vị bình thường có hay làm những việc đại thiện nào hay không?”
Người nhà họ Tào nói: “Thực ra nhà chúng tôi cũng không làm việc đại thiện gì. Chỉ là mỗi năm khi thu thuế đất, ngoài việc nộp lên quan phủ và giữ lại một ít để chi tiêu trong nhà, còn lại đều mang ra giúp đỡ hàng xóm và một số người nghèo khổ. Từ tổ tiên đến nay đều làm như vậy, đến nay chưa từng gián đoạn, từ thời Ngũ Đại đến nay đã hơn 100 năm”.
Tân quan huyện rất cảm động, liền cho ghi chép lại thần tích xuất hiện tại Tào gia rồi dâng tấu lên triều đình. Hoàng đế Càn Long lập tức ban tặng tấm hoành phi, khen ngợi thiện tâm thiện hạnh của Tào gia, cũng tán dương về kỳ tích cảm động lòng người của Tào gia.
Điều này cho thấy, người thiện đức thường được thiên thượng bảo hộ. Nhân quả báo ứng quả nhiên như hình với bóng, thiện hữu thiện báo không chút nào sai lệch. Hồng thủy tuy vô tình, nhưng trời xanh lại là có mắt, có thể khiến cho người bị nước lũ bao phủ mà vẫn bình yên vô sự.
Điều khiến người ta không thể tưởng tượng được chính là dù bị ngập trong nước nhưng lại không cảm giác có nước, thậm chí ngay cả một chút áp lực cũng không có. Đây chính là do trời giúp người lương thiện. Cũng bởi vì nhiều thế hệ Tào gia đã tích lũy thiện đức, mới có được phúc báo thần kỳ từ thiên thượng như thế.
Chúng ta đều biết rằng: “Bình an mới là phúc, khỏe mạnh quý hơn vàng”, nhưng chúng ta thường không suy nghĩ thử xem, làm sao mới có thể đạt được bình an và khỏe mạnh? Sự thật đã chứng minh, muốn tâm tưởng sự thành cần trọng đức hành thiện, loại bỏ ác niệm, bài trừ việc ác.
Đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà làm, bởi vì cái gọi là “họa phúc vô môn, duy nhân tự chiêu”, tức là họa hay phúc không ngẫu nhiên mà đến, đều là do con người tự gây ra. Hôm nay gieo xuống hạt giống trọng đức hành thiện, tương lai nhất định sẽ thu hoạch phúc quả thiện duyên.
Làm việc thiện được Thần Phật bảo hộ
Vào thời Đại Tống, tại huyện Giang Ninh, Kiến Khang có một khách sạn ở đằng sau của nha môn huyện. Chủ khách sạn này là Vương Công, cả đời chính trực, kính tín Thần Phật, chưa từng làm việc trái lương tâm. Trong việc kinh doanh ông luôn giao dịch công bằng, ngoài ra còn luôn tiếp tế cứu giúp người nghèo. Vì vậy, mọi người đều gọi ông với biệt danh là Vương Lão Thực.
Vào tối muộn ngày 15 tháng 2 năm Quý Mão, nhân viên của khách sạn đang định đóng cửa thì phát hiện có mấy vị tướng quân mặc áo đỏ, đầu quấn khăn dẫn theo không ít xe ngựa và đám tùy tùng đi tới. Khi họ vừa đến cửa khách sạn liền hô to: “Hãy nhanh chóng mở cửa, chúng ta muốn dừng chân tại đây”.
Nhân viên phục vụ nghe xong liền đi vào báo cáo sự việc cho Vương Công. Vương Công biết tình hình liền lập tức ra ngoài tiếp đón. Khi ông ra ngoài thì phát hiện những vị tướng quân này đã đều xuống ngựa.
Vương Công cho người mang rượu và đồ nhắm đến mời khách. Trong khoảnh khắc đó, đám tùy tùng của vị tướng quân, người cầm dây thừng, người cầm thẻ gỗ đi tới trước mặt vị tướng quân và nói: “Xin ngài cho chúng tôi bao vây khu vực này!”. Vị tướng quân áo đỏ gật đầu.
Đám tùy tùng mang thẻ gỗ ra ngoài đóng trên mặt đất rồi đem dây thừng buộc lên trên, chẳng mấy chốc toàn bộ khu phố của nhà Vương Công đều bị bao vây bên trong dây thừng. Sau khi đã hoàn thành xong, đám tùy tùng lại đến trước mặt tướng quân và nói: “Thưa tướng quân, dây thừng đều đã buộc xong, khách sạn này cũng nằm bên trong khu vực bao vây”.
Mấy vị tướng quân áo đỏ đàm luận: “Lão Vương này cả đời không lừa gạt ai, chân thành đối xử tốt với mọi người, hay làm việc thiện. Thượng đế biết cũng có thể tha thứ. Chúng ta không bỏ qua cho khách sạn này thì thật không có thiên lý công đạo”.
Đám tùy tùng nghe xong liền đồng ý, họ lập tức rút thẻ gỗ và dây thừng nên để cho khách sạn nằm ngoài khu vực bao vây của họ.
Vị tướng quân áo đỏ nói với Vương Công: “Đây là tương báo!”. Vừa dứt lời, cả đoàn người lại lên ngựa rời đi. Vương Công và nhân viên của mình nhìn lại thì thấy toàn bộ thẻ gỗ và dây thừng đều đã biến mất, họ vô cùng kinh hãi.
Đúng lúc này thì một vị quan tại địa phương dẫn người đi tuần tra tới, họ đến trước cửa khách sạn hỏi Vương Công tại sao đêm khuya vẫn còn thắp đèn. Vương Công kể lại đầu đuôi sự việc cho vị quan tuần tra nghe. Quan tuần tra bẩm báo lên thượng quan, thượng quan không tin và cho rằng Vương Công nói dối, dùng lời mê hoặc người khác. Vì vậy, ông ta sai người bắt Vương Công về giam.
Hai ngày sau, Kiến Khang xảy ra hỏa hoạn lớn, phàm là những chỗ nào mà hôm trước bị dây thừng bao quanh thì đều cháy hết. Chỉ có khách sạn của nhà Vương Công là bình an vô sự, xung quanh khách sạn của ông đều là một đống tro tàn. Vương Công ngay lúc đó được thả về nhà.
Phúc họa trong đời của một người đều là có nhân có quả, đều là do hành vi của mình quyết định. Chỉ có hành thiện, hướng thiện mới là lựa chọn sáng suốt của một người. Mỗi cử chỉ, mỗi ý niệm của một người, Thần linh đều biết rõ. Chỉ có thuận theo nhân quả, thiên lý mới được Thượng thiên bảo hộ và che chở. Cho dù là người này ở trong tình huống nguy nan cũng đều được biến nguy thành an.
Tuệ Tâm (dịch và t/h)