Có những điều siêu nhiên mà con người chúng ta chưa khám phá hết được, nhưng không có nghĩa là chúng không có thật. Sau đây là 2 câu chuyện được cho là “thiên thần hộ mệnh” đang bảo vệ con người.
Thiên thần hộ mệnh có tên gọi Kelly
Đôi khi các y tá giống như một thiên thần trên Trái Đất đối với những bệnh nhân được họ chăm sóc. Câu chuyện sau đây sẽ cho chúng ta thấy một bệnh nhân trở về từ cõi chết nhờ thiên thần áo trắng được thượng đế gửi xuống nhân gian.
Bệnh viện là nơi mà nhiều người được chăm sóc tử tế để có được một cuộc sống khỏe mạnh, hạnh phúc, hoặc chỉ để kéo dài sự sống. Nhưng trong tình huống xấu nhất, nó cũng chính là điểm dừng chân cuối cùng của nhiều người. Khi này linh hồn của những người đã khuất sẽ nán lại nơi cuối cùng mà mình được nhìn thấy trên Trái Đất.
Susan Allen làm y tá hơn 20 năm tại một trong những bệnh viện còn lại cuối cùng ở Parkersburg, West Virginia. Trong nhiều năm chăm sóc bệnh nhân ở các giai đoạn bệnh tật, cô không chỉ nhìn thấy quá trình mọi người chống chọi lại những căn bệnh mà còn có nhiều điều đặc biêt hơn rất nhiều. Một trong số đó là câu chuyện vừa lạnh người nhưng cũng vừa ấm lòng dưới đây.
Hôm đó, Susan làm việc ca 2 tại bộ phận theo dõi thường xuyên tim mạch, và cô được chỉ định chăm sóc cho một bệnh nhân tên là Patricia.
Patricia đã phát một cơn đột quỵ và không hề có bất kỳ phản ứng nào trong nhiều ngày. Các nhân viên đã làm tất cả những gì họ có thể cho bà ấy, nhưng tiên lượng bệnh tình vẫn không khả quan hơn.
Sau vài ngày ở phòng điều trị đặc biệt, Patricia đã mở mắt lần đầu tiên. Lúc này ác bác sĩ và y tá đã tiến hành các hoạt động kích thích và thử phản xạ của bà. Họ muốn xác định chắc chắn mức độ tổn thương của cơ thể do cơn đột quỵ gây ra.
Mặt trái của Patricia bị tê liệt một phần và bà không thể nói rõ ràng. Susan không bao giờ quên vẻ mặt của Patricia khi bà tỉnh dậy. Mặc kệ những điều tồi tệ đã xảy ra, bà ấy trông vẫn rất bình thản.
Một tuần trôi qua, tình trạng của Patricia đã cải thiện nhiều hơn. Sau các bài tập vật lý trị liệu, bà ấy đã đi lại được. Khả năng nói của Patricia cũng ngày càng tốt hơn, mặc dù bà vẫn đang sử dụng bút và giấy để giao tiếp. Vào thời điểm này, câu hỏi duy nhất bà ấy viết là “Kelly đâu rồi?”.
Lúc đó trong bệnh viện không có nhân viên nào có tên này. Susan cho rằng Kelly là một thành viên trong gia đình mà Patricia muốn gặp. Nhưng khi hỏi con trai của Patricia thì cô nhân được câu trả lời rằng anh không biết Kelly là ai.
Nhiều người cho rằng có thể sau khi trải qua chấn thương nghiêm trọng, Patricia đã có sự nhầm lẫn trong tên gọi. Tuy nhiên, khi khả năng nghe nói của bà cải thiện hơn, bệnh nhân này vẫn thường xuyên hỏi về Kelly. Sau khi được giải thịch rằng trong bệnh viên không có nhân viên nào tên Kelly, Patricia muốn tìm người này nên đã chia sẻ câu chuyện của mình với các y tá.
Patricia nói với họ rằng vào đêm bà được đưa đến bệnh viện, một người phụ nữ đã nắm lấy tay bà và nói nhẹ nhàng rằng: Tên cô ấy là Kelly và cô ấy ở đây để giúp Patricia khỏe hơn. Vì nghĩ Kelly là một y tá, Patricia đã hỏi cô ấy liệu mình có chết không.
Kelly đã siết chặt tay Patricia và nói: “Bà sẽ ổn thôi! Bà sẽ sống để nhìn thấy những đứa cháu của mình lớn lên”. Kelly bảo với người phụ nữ đang sợ hãi rằng: “Bà chỉ cần nhắm mắt lại và nghỉ ngơi”.
Người y tá hiền lành cũng nói với Patricia là cô sẽ ở bên cạnh bà cho đến khi Patricia không còn cần đến Kelly nữa. Một cảm giác bình yên trôi qua và Patricia nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Điều tiếp theo bà nhớ là đã tỉnh dậy với những hoạt động của bác sĩ.
Susan biết rằng câu chuyện không thể xảy ra theo như miêu tả của Patricia. Bởi bà đã bất tỉnh và không hề có phản ứng nào khi được đưa đến bệnh viện. Patricia không thể nói chuyện với bất cứ ai.
Patricia còn khẳng định rằng bà đã nói chuyện với Kelly vào khuya hôm đó, trong khi theo quy định của bệnh viện sẽ không một ai được phép vào thăm bệnh sau 8 giờ tối.
Susan yêu cầu cô miêu tả lại hình dáng của Kelly. Patricia hồi tưởng lại: Kelly là người phụ nữ khoảng 20 – 30 tuổi, có mái tóc dài màu vàng lượn sóng. Gương mặt cô ấy rất nhợt nhạt và mặc một bộ đồ trắng, đó là lý do Patricia cho rằng cô ấy là một y tá.
Đôi mắt của Kelly toát lên sự ấm áp và thấu hiểu. (Ảnh: Internet)
Đôi mắt của Kelly toát lên sự ấm áp và thấu hiểu. Tất cả nỗi sợ hãi và sự hoang mang của Patricia bị xua tan khi Kelly nắm lấy tay cô.
Sức khỏe của Patricia tiếp tục hồi phục hoàn toàn. Cô đã được xuất viện và tiếp tục cuộc sống của một người bình thường.
Trong những năm qua, Susan đã chia sẻ câu chuyện của Patricia với các đồng nghiệp của mình. Nhưng thật ngạc nhiên, có nhiều người đã kể lại cho Susan nghe những câu chuyện tương tự như vậy.
Một số nhân viên khác cũng nói về những bệnh nhân đã mô tả một y tá trẻ tên là Kelly, người đã an ủi họ khi họ đến bệnh viện lần đầu tiên.
Cô đã vỗ về mọi người với sự đảm bảo rằng họ sẽ hồi phục. Cô đã giúp đỡ bệnh nhân khi họ cần ai đó cho mình hy vọng. Cô khuyến khích mọi người tập trung vào việc nghỉ ngơi thật tốt.
Vì vậy, cho dù Kelly chỉ là một phần của trí tưởng tượng, hay thật sự là người được gửi đến từ một thế giới mà chúng ta vẫn chưa biết, thì Kelly cũng được mọi người xem là một thiên thần.
Thiên thần hộ mệnh cứu sống đứa trẻ
Phải chăng luôn có một thiên thần hộ mệnh theo sau những đứa trẻ. (Ảnh: Internet)
Câu chuyện tiếp theo do một người phụ nữ ở Shreveport, Louisiana, chia sẻ. Bà ấy biết câu chuyện này thông qua người anh rể đã làm việc nhiều năm ở vị trí nhân viên tuần tra đường cao tốc. Ông không bao giờ quên được sự kiện không thể giải thích này.
Câu chuyện bắt đầu từ một cuộc gọi điên rồ đến các dịch vụ khẩn cấp. Theo đó, một người đàn ông thông báo rằng anh ta đã nhìn thấy một người phụ nữ đứng giữa đường cao tốc vào một đêm mưa lạnh lẽo. Cô đã xuất hiện từ hư không và anh đã gần như tông xe thẳng vào cô.
Người đàn ông lập tức đi ra khỏi xe và tìm người phụ nữ để xem cô có bị thương không. Anh kiểm tra hai bên đường và thậm chí nhìn qua bờ kè gần đó. Lúc đó trời rất tối và anh không nhìn thấy rõ xung quanh, nhưng có thể thấy rõ rào chắn bên đường bị hư hại. Tuy nhiên, anh không hề nhìn thấy người phụ nữ ở bất cứ đâu.
Anh ngồi đợi bên đường cho đến khi cảnh sát đến. Khi này người đàn ông đã mô tả chi tiết những gì anh đã thấy. Anh ta nói với cảnh sát rằng, lúc đó anh vừa lái xe vừa suy nghĩ đến công việc kinh doanh, bất ngờ người phụ nữ mặc bộ quần áo mỏng manh bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối và đứng giữa làn đường mà anh đang đi.
Các nhân viên cảnh sát bị cuốn hút vào câu chuyện. Chính xác là cô ấy đang mặc gì, họ hỏi lớn. Người đàn ông nói rằng anh không chắc chắn, nhưng rất có thể cô chỉ mặc bộ đồ lót trên người.
Anh không thể mô tả khuôn mặt hay bất cứ điều gì khác về cô. Cô ấy đột nhiên xuất hiện và biến mất ngay sau đó.
Người đàn ông đảm bảo với họ rằng anh không hề uống rượu vào tối hôm đó. Anh ta cũng không bị ảnh hưởng bởi tác dụng của bất kỳ loại thuốc nào. Anh đề nghị được thực hiện bất kỳ cuộc thử nghiệm nào nếu cần thiết, để chứng minh rằng mình hoàn toàn kiểm soát tốt tất cả các giác quan.
Các nhân viên tuần tra tỏ vẻ hoài nghi. Họ đã quyết định thực hiện một cuộc kiểm tra trong toàn bộ khu vực. Nhưng những gì họ tìm thấy là thứ mà không ai trong số những người liên quan có thể tưởng tượng được.
Khi các nhân viên soi đèn pin xuống bờ kè, ánh sáng chiếu vào đống đổ nát của một chiếc xe hơi. Con đường và hàng rào phía trên đã che khuất chiếc xe, sẽ không ai phát hiện nó nếu không có sự xuất hiện kỳ bí của người phụ nữ kia.
Các cảnh sát đã đi xuống để kiểm tra. Rõ ràng là chiếc xe đã chạy ra khỏi đường, sau đó lau xuống ngọn đồi và đâm thẳng vào khu rừng bên dưới.
Khi cảnh sát đến nơi, họ biết ngay rằng đã có chuyện không hay xảy ra.
Lái xe là một phụ nữ trẻ đã chết. Trong đống đổ nát còn có chỗ ngồi của một đứa trẻ. Họ câm lặng khi nhìn thấy hình dáng nhỏ bé ấy vẫn bị đai an toàn cố định trên ghế.
Đôi mắt của đứa trẻ đang nhắm chặt và các sĩ quan lo sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra. Nhưng khi một người trong số họ đi tới và chạm vào mắt của đứa bé thì mí mắt cậu dần dần hé mở. Họ có thể thấy rằng đó là một bé trai, không quá hai tuổi và cậu bé vẫn còn sống sót.
Mọi thứ đã thay đổi vào lúc đó. Những người tuần tra tháo dây an toàn và đưa đứa trẻ lên con đường phía trên. Cậu bé lạnh đến co ro, những lại im lặng đến kỳ lạ.
Đứa bé không nói một chữ nào mà chỉ bình tĩnh nhìn xung quanh, trong khi những người còn lại đang cố gắng đưa nó vào một nơi an toàn để tránh mưa gió.
Người đàn ông gọi dịch vụ khẩn cấp đã bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra xung quanh mình. Mãi cho đến sau này, khi tất cả đã kết thúc, mọi người mới bắt đầu ghép nối các chi tiết lại thành một câu chuyện.
Các nhân viên tuần tra đã được thông báo về việc một người phụ nữ và đứa con trai nhỏ của cô đã bị mất tích vào sáng sớm hôm đó. Họ đã không trở về nhà sau khi dành một ngày cuối tuần đi thăm người thân.
Các nạn nhân của vụ tai nạn xe hơi sau đó được xác định chính là người phụ nữ bị mất tích và đứa con trai 2 tuổi. Con trai của cô, người sống sót một cách kỳ diệu đã được trả lại cho cha của bé.
Vậy người phụ nữ đứng trên đường và thu hút sự chú ý của người lái xe vào đêm mưa đó là ai? Cô ấy là một người tốt bụng đã giúp đỡ cho đứa trẻ bằng cách cởi đồ lót của mình và chui vào một chiếc xe trước khi biến mất vào ban đêm? Hay cô ấy chính là thiên thần hộ mệnh của cậu bé?
Hay cô ấy chính là thiên thần hộ mệnh của cậu bé?. (Ảnh: Internet)
Chúng ta không bao giờ có thể thực sự biết được những thiên thần trên trời đang dõi theo chúng ta. Có lẽ những câu chuyện bạn vừa đọc chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có thể những sự kiện này đơn giản chỉ là những ví dụ về bản năng con người khi chúng ta cần nó nhất. Cũng có khả năng rằng thứ bản năng đó chính là những thiên thần hộ mệnh của chúng ta đang ẩn mình ở đâu đó và cố gắng dẫn dắt chúng ta tránh xa con đường nguy hiểm. Cuối cùng, việc quyết định tin vào điều gì hoàn toàn là do chúng ta!
Uniwriter, theo exemplore