Trên đời này, rất nhiều khi chúng ta sẽ gặp phải chuyện không vui, có lúc bị người khác xúc phạm, có khi bị chỉ trích, hoặc thậm chí bị đối xử không tốt một cách vô lý. Trong những hoàn cảnh như vậy, người ta rất dễ nảy sinh oán khí, nổi lên những niệm đầu trách cứ, oán giận. Tuy nhiên, những lúc tức giận chính là lúc dễ dàng bộc lộ bản tính của một người nhất, cũng chính là lúc bộc lộ cảnh giới tư tưởng và nhân phẩm của người đó.
Muốn nhìn rõ tư chất và nhân phẩm của một người, không phải là xem cách anh ta đối xử với người khác khi vui vẻ, mà là cách anh ấy xử sự khi tức giận.
Khi tức giận, người ta thường mất lý trí và khả năng kiểm soát, che giấu bản thân. Vì vậy, khi người ta tức giận, bạn có thể nhìn thấy rõ nhất sự tự chủ và tư chất của một người.
Có những người lúc tức giận là chẳng màng tới cảm xúc của người khác. Đó thông thường là người thiếu giáo dục, không đủ tu dưỡng.
Khi họ tức giận, dường như cả thế giới đều “mắc nợ” họ, thậm chí còn trút giận lên những người không liên quan.
Đây là trường hợp của người thiếu giáo dưỡng, khi tức giận thì thậm chí thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Nếu không thể áp chế đối phương thì không chịu nổi.
Một người tốt ngay cả khi bị xúc phạm, họ vẫn sẽ quan tâm đến hoàn cảnh của đối phương và giao tiếp theo cách thích hợp.
Tuy nhiên, những người có tâm tính kém thì lại khác, họ trực tiếp biểu lộ cơn nóng giận, khiến mâu thuẫn ngày càng leo thang.
Bạch Ẩn Huệ Hạc là một thiền sư nổi tiếng ở Nhật Bản. Một hôm có một samurai tên là Tín Trọng đến chùa xin lời khuyên. Anh ta nói: Tôi đã đọc qua rất nhiều kinh điển, đều thấy nói rằng có tồn tại Thiên đường và Địa ngục. Vậy xin hỏi ngài, Thiên đường và Địa ngục rốt cuộc ở nơi đâu?”.
Thiền sư không mở mắt, nói với anh ta: “Xin hỏi cậu làm công việc gì?”
“Tôi là một Samurai”.
Nghe vậy, vị thiền sư tỏ vẻ khinh thường, nói “Cậu là một Samurai ư? Thật không biết vị sư phụ nào không có não mà lại nhận một kẻ lôi thôi lếch thếch giống tên ăn mày như cậu làm đồ đệ vậy?”.
Đối với một võ sĩ mà nói, danh dự còn quan trọng hơn cả mạng sống, huống hồ Tín Trọng là một võ sĩ nổi tiếng, làm sao có thể chịu được nỗi nhục này đây.
“Cạch” một tiếng, anh ta rút kiếm giắt bên hông ra và định chặt vào cổ thiền sư.
Nhưng thiền sư Bạch Ẩn vẫn ngồi vững vàng trên tấm nệm, và điềm nhiên nói: “Cửa địa ngục mở ra rồi đấy!”
Tín Trọng nghe vậy thì giật mình toát mồ hôi, vội vàng vứt kiếm, khuỵu xuống và tạ lỗi với thiền sư.
Lúc này, thiền sư mỉm cười và nói: “Điều này mở ra cánh cửa thiên đường!”
Những người khi tức giận lại trở mặt thường là những người lòng dạ hẹp hòi, chỉ biết nghĩ đến bản thân chứ không nghĩ đến người khác. Những người như vậy có tâm hư vinh rất mạnh, lại có xu hướng bạo lực rõ ràng, họ luôn thông qua việc chế ngự người khác để đề cao sự tự tôn của bản thân. Giống như Tín Trọng, nếu không được thiền sư Bạch Ẩn nhắc nhở, chắc chắn anh ta sẽ phải gặp nhiều thua thiệt bởi tính nóng nảy của mình.
Nhân phẩm là thứ bạn không thể nhìn thấy hoặc chạm vào, nhưng bạn chắc chắn có thể cảm nhận nó một cách sâu sắc. Những người có thể kiềm chế bản thân ngay cả trong cơn tức giận thường thì tâm tính sẽ không quá thấp.
Vì họ có thể giải quyết mọi việc một cách bình tĩnh, họ sẽ không đánh mất đi đạo đức cơ bản cùng khí chất vốn có của mình, nên cũng sẽ không vì tức giận mà mắng mỏ người khác một cách không lý trí. Ngay cả khi đang tức giận, họ cũng sẽ không ích kỷ mà trút hết cảm xúc tiêu cực của mình lên người khác.
Người như vậy đáng để thâm giao cả đời.
Một người có giáo dưỡng thực sự có thể duy trì những phẩm chất cơ bản ngay cả khi đang bừng bừng lửa giận.
Tức giận là bản năng, nhưng khắc chế được tức giận lại là bản lĩnh, cũng là phong thái có được từ sự bao dung và rộng lượng.
Đương nhiên, nói thì dễ, làm mới khó. Có thể vững vàng Nhẫn được trong cơn tức giận đòi hòi công phu tu dưỡng từng chút từng chút một, dần dần buông bỏ sự ích kỷ của bản thân. Bởi vì, rốt cuộc thì cơn tức giận cũng là bởi bản thân cảm thấy bị xúc phạm, bản thân cảm thấy phải chịu thiệt. Khi có thể từ từ từng bước mà coi nhẹ cảm xúc của bản thân, dần dần bạn có thể đạt tới cảnh giới “Nhẫn một chút sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao”!
Thùy Anh.