Nhiều người mải miết kiếm tìm sự thoải mái trong những thứ vật chất, bạc tiền và cho đó đã là cảnh giới hạnh phúc. Nhưng rồi năm tháng trôi đi, ngoảnh đầu nhìn lại, người ta chỉ thấy cõi lòng mênh mang trống vắng. Thử hỏi trên đời này niềm vui lớn nhất là gì, hạnh phúc đích thực là chi nếu không thể tìm nổi một người thấu hiểu mình, một niềm tri kỷ?
Cả hai đều là những nhà thông thái, thấu hiểu mọi tâm tư và nguyện vọng của nhau. Nhưng khi mùa Giáng Sinh đến, món quà mà họ dành cho nhau lại khiến người trong cuộc phải nghẹn ngào sửng sốt...
Những cung hoàng đạo này đều cảm thấy vui vẻ khi tặng quà và nhận quà từ người họ yêu.
Có một nhạc sĩ nổi tiếng đã viết nên những ca từ thật đẹp thế này: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi…”.
Xưa kia, ở Ấn Độ có một thanh niên trẻ vì nhất thời tức giận, chán ghét thế nhân liền bỏ nhà tìm đến quy y nơi cửa Phật làm người tu hành. Thân thể của vị hòa thượng trẻ này tuy rằng đã ở nơi cửa Phật nhưng trong lòng vẫn lưu luyến thế tục, vẫn bị buồn vui, yêu ghét trói buộc.
Tôn giả Ưu-bà-cúc-đa là một trong những đệ tử trứ danh của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Truyện kể rằng ở thành Mathura, Ấn Độ, có một cô gái xinh đẹp tên là Vasavadatta. Nàng nổi tiếng khắp cả thành phố bởi có nhan sắc diễm lệ cùng với giọng hát thánh thót và những điệu múa thiên thần.
Trong cuộc đời này, còn sống chính là thắng lợi, kiếm tiền chính là trò chơi, khỏe mạnh mới là điều cần thiết, vui vẻ hạnh phúc là điều mọi người mong ước nhưng khi kết thúc sinh mệnh, được trở về nơi tốt đẹp mới là mục đích.