Có một người không cẩn thận rơi vào trong biển lửa. Vừa khéo lúc này ông ta nhìn thấy Phật Chủ đi ngang qua, thế là ông ta bèn gắng sức kêu to: “Này! Hãy làm ơn mau đến cứu tôi với!”.
“Ông đang gọi tôi đấy ư?”, Phật Chủ hỏi.
“Đúng vậy”, người đó vừa trả lời vừa lộ ra dáng vẻ vô cùng thống khổ. Hơn nữa luôn miệng thúc giục Phật Chủ rằng: “Ông làm ơn mau lên chút đi, muộn chút nữa tôi sẽ chết mất!”.
Phật Chủ khẽ lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không thể cứu ông được”.
Người đó nghe nói vô cùng kinh hãi và tức giận: “Tại sao không thể cứu tôi? Ông không phải là Phật Chủ đó sao, tại sao vẫn còn có thể thấy chết không cứu chứ? Không phải ông từng nói rằng muốn cứu độ chúng sinh hay sao? Thế thì ông hãy bắt đầu từ tôi vậy!”.
Vị Phật Chủ vẫn lắc đầu: “Không được, ta vẫn không thể cứu ông”.
Người đó nhìn thấy Phật Chủ vẫn không chịu đưa bàn tay ra, bèn giận dữ nói: “Hóa ra ông cũng bất quá chỉ là tên đạo đức giả dối gạt người ta. Nếu ông không cứu tôi, kiếp sau tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật giả dối của ông! Để cho mọi người đều thấy rõ rốt cuộc ông là người thế nào!”.
Vị Phật Chủ không chút động tâm, trái lại điềm tĩnh trả lời rằng: “Trước khi ông rời khỏi thế gian, hãy để ta cho ông xem thử nguyên nhân rốt cuộc vì sao ta không thể cứu ông vậy”.
Nói xong, vị Phật Chủ phẩy tay một cái, trên một khoảng không, đời trước của người đàn ông này giống như một thước phim lần lượt hiện ra.
Trong kiếp sống thứ nhất, ông ta đang ăn trộm dưa hấu từ trên mảnh đất của người ta. Phật Chủ đến bên cạnh nói với y rằng: “Ông không nên làm những chuyện như vậy, nếu không một ngày nào đó ông cũng sẽ bị đối xử như vậy. Hơn nữa sẽ càng trở nên tồi tệ hơn”.
Người đó nghe thấy, hỏi rằng: “Ông là ai? Sao ông biết tôi sẽ có báo ứng?”.
Phật Chủ nói: “Ta là Phật Chủ. Ông nên nghe những lời ta nói. Nếu không ông sẽ hối hận đấy”. Người đó cười nói: “Tôi mới không tin những lời ông nói đấy!”. Nói xong, người đó ôm mấy trái dưa bỏ đi mất hút.
Đời thứ hai, người này quả nhiên đã nhận phải báo ứng tương đồng. Nhưng ông ta không biết tỉnh ngộ mà xem đây là sự bất công đối với mình. Ông ta càng khiến bản thân tìm nghĩ mọi cách để có được những thứ mà ông ta vốn không có được. Một ngày kia, ông ta tranh giành lợi ích với người ta mà đánh nhau. Lúc này, vị Phật Chủ lại đi ngang qua bên cạnh nói với ông ta rằng: “Ông không nên làm như vậy, sở dĩ ông mất đi lợi ích, đó đều là bởi đời trước ông đã làm chuyện có lỗi với người ta nên giờ mới gặp phải báo ứng này, đây cũng là có vay có trả vậy”.
Người này nghe xong, giận dữ quát: “Ông nói năng lung tung gì thế? Rõ ràng là gã ta lấy trộm đồ của tôi, ông không đi trách gã ta, ngược lại lại bảo tôi không được giống gã ta vậy?”. Nói xong liền giơ nắm đấm lên hung hãn đấm vào mặt đối phương.
Kiếp sống thứ ba, người này làm đến một chức quan to. Một ngày kia, ông ta đang bớt xén ngân khố của quốc gia. Nhìn thấy Phật Chủ từ đằng xa đi đến, ông ta liền cười nói: “Lại là ông nữa, ông vẫn tốt chứ, có phải ông lại muốn khuyên tôi chớ nên làm như vậy? Nếu không sẽ có báo ứng?”.
Phật Chủ cũng cười nói: “Đúng thế, ông đã nghĩ kỹ rồi chứ?”.
Người đó phủi phủi quan phục trên người mình nói: “Tưởng gì chứ? Ông xem không phải giờ tôi đang sống rất tốt hay sao? Tôi đã làm đến chức quan lớn như vậy, hơn nữa lại cũng sắp được thăng chức rồi. Tôi sao lại có thể tin lời của ông chứ?”. Nói xong liền vênh váo tự đắc bỏ đi.
Phật Chủ nhìn thấy bộ dạng hám lợi đen lòng của ông ta, bèn thở dài rằng: “Ông thật sự không thể minh bạch sao? Sở dĩ ông có được là bởi ông đã đang mất đi”.
Kết quả, người này bởi việc ăn xén ngân khố quốc gia bại lộ mà bị cách chức điều tra. Cuối cùng bị tống giam vào ngục.
Trong ngục, Phật Chủ lại đến thăm ông, chưa đợi Phật Chủ mở miệng nói chuyện, ông ta thẹn quá hóa giận mắng rằng: Đều là bởi con ma xui xẻo ông luôn miệng nguyền rủa nói tôi sẽ như thế này thế kia, tôi mới rơi đến bước đường cùng này. Ông hãy mau cút đi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt ông nữa”.
Đời thứ tư, người này trở thành một tên ăn mày không có gì cả, ăn xin nơi đầu đường xó chợ. Nhìn thấy người khác ăn sung mặc sướng sống trong nhung lụa, ông ta căm hận cuộc đời này thật quá bất công đối với mình. Ông ta phát thệ muốn thay đổi cục diện này. Thế là ông ta âm thầm vạch ra tất cả kế hoạch. Cuối cùng có một ngày thời cơ đã chín muồi, ông ta liền dẫn theo bọn lưu manh cặn bã đứng lên lật đổ thế lực đương thời. Họ xem những người có tài sản có thế lực như là kẻ thù, nhất loạt giết hết. Một ngày kia, ông ta đang đốc thúc thủ hạ giết hại những người vô tội, thì Phật Chủ đến trước mặt, nói: “Ông đừng có hành xử tàn nhẫn như vậy, họ đều là những người vô tội. Ông giết hại nhiều người vô tội như vậy, tương lai đều sẽ phải tự mình lấy thân bồi thường”.
Ông ta cười khẩy rút một thanh đao dí sát vào cổ của Phật Chủ, uy hiếp nói rằng: “Tôi muốn ông làm việc cho tôi, ông hãy nói với bọn người phản đối ta rằng, kẻ nào phản đối ta ắt sẽ bị trời trừng phạt. Nếu ông không phục tùng ta, ta sẽ giết chết ông để cho mọi người tận mắt chứng kiến ông rốt cuộc có phải là Phật Chủ thật hay không!”.
Phật Chủ nhìn bộ dạng tà ác của ông ta, thở dài than rằng: “Ta sao lại có thể để cho ông tùy ý lợi dụng được chứ? Những người ông có thể lừa gạt được chẳng qua chỉ là những hạng người giống ông mà thôi”.
Người đó nhìn thấy Phật Chủ có chết cũng không chút sợ hãi trước thói hống hách ngang tàng của y, tức giận nói: “Ông không nghe ta nói ư? Thế ta sẽ bảo người của ta vào trong chùa miếu giả làm đệ tử của ông, soán cải kinh sách của ông, bại hoại danh dự của ông, để cho tất cả mọi người nhìn thấy mặt đen tối của các ông, sau đó bọn ta sẽ phá hủy chùa miếu của ông! Như thế mọi người sẽ hoàn toàn mất đi lòng tin với ông. Sau đó, cưỡng ép mọi người tôn phụng ta là Thần thánh! Đến khi đó, ta xem ông còn có cách gì nữa hay không?”.
Phật Chủ nghe thấy vậy, liền rơi nước mắt: “Ông thật sự muốn làm như vậy ư? Ông có biết ông làm vậy sẽ khiến cho rất nhiều người phạm phải tội nghiệp lớn nhường nào không? Ông không chỉ làm hại bản thân, mà cũng làm hại rất nhiều người nữa”.
Người đó nhìn thấy Phật Chủ rơi lệ càng vui mừng nói: “Tôi chính là muốn làm như vậy đấy! Nhìn thấy ông buồn, lòng tôi cảm thấy rất hả hê rồi! Hóa ra ông cũng biết đau lòng cơ đấy?”.
Đời thứ năm, đời thứ sáu, đời thứ bảy… ông ta càng lúc càng trở nên bại hoại, càng ngày càng rời xa Đạo.
Trong kiếp này, Phật Chủ quyết định vào thời khắc cuối cùng hạ thế cứu độ những sinh mệnh vẫn còn có chính niệm.
Ngài chuyển sinh đến một gia đình bình thường, lớn lên trong gia cảnh bình thường, dùng phương thức bình thường nhất của nhân loại để cho hết thảy mọi người đều có cơ duyên biết được Phật Pháp đang truyền rộng nơi thế gian con người. Giảng cho mọi người như thế nào mới có thể khiến bản thân được cứu độ? Có người nghe theo, có người phản đối, có người tham gia bức hại… cũng có người thờ ơ chẳng chút quan tâm. Mọi sinh mệnh đều trong chính tà thiện ác giao phong mà lựa chọn vị trí cuối cùng của mình.
Thời gian chính là trôi qua như vậy. Không biết có bao nhiêu người sẽ minh bạch? Kết quả bởi một niệm sai lệch của ông ta, trong số những người bại hoại có rất nhiều người đã mất đi cơ hội được đắc cứu. Trang mới của lịch sử đã mở ra, hết thảy đều sẽ tốt đẹp và tràn đầy sức sống.
Cứ như vậy, ông ta sau khi đã nhìn thấy hết thảy việc làm trong những kiếp sống trước đây của mình, vừa kinh ngạc, vừa hổ thẹn lại vừa ân hận. Cuối cùng, ông ta đã minh bạch ra tất cả. Nhưng ông ta vẫn muốn giải vây cho bản thân, cầu khẩn Phật Chủ nói: “Xin Ngài hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa đi! Tôi nhất định sẽ nghe lời của Ngài! Tôi sẽ cho Ngài tất cả những gì của tôi!”.
Phật Chủ lắc đầu nói: “Tất cả đã kết thúc rồi. Tôi cũng rất muốn cứu ông, đáng tiếc ông đã không có cơ hội như vậy nữa. Mấy đời trước, tôi đều đã gắng sức khuyên ông nhưng ông lại không chịu nghe. Ông tự mình rơi vào trong biển lửa, nhưng với người cứu vớt ông một chút tôn trọng ông cũng không có. Lúc gọi ta vẫn là thẳng thừng như thế, tôi không nhận lời cứu ông, ông định sẽ uy hiếp tôi, cuối cùng lại muốn dùng lợi ích để cám dỗ tôi, rằng sẽ cho tôi hết mọi thứ của ông? Ngay chính lúc ông đang ở tột đỉnh của sự xa hoa, tôi cũng không muốn thứ gì của ông cả, còn bây giờ, lúc mà ông sắp mất đi sinh mệnh, thử hỏi tôi còn cần gì của ông đây?…”
Vũ Dương biên dịch.